Thứ Hai, 20 tháng 4, 2015

BÀI KHÔNG TÊN SỐ 50(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)



Sự nhàn rỗi làm Thuys bệnh hoạn
Sự bận rộn làm Thuys kiệt sức
Hãy ngủ đi, ngủ mãi để Thuys không còn là gì cả... lênh đênh đến vô cùng. Tự nhiên Thuys muốn nghiến ngấu nghĩ suy, nghiến ngấu viết. Viết để vơi đi những tâm tư đầy ứ trong hồn Thuys. Mà cũng chẳng có gì, những suy tư của Thuys giờ sao tản mạn và mơ hồ. Không thể góp nhặt được chút gì trong đó chẳng hiểu Thuys muốn gì, ước gì nữa? Có ai đó hãy gọi hồn Thuys tỉnh lại, vuốt ve nó cho đỡ rét buốt. Đó chỉ là tiếng kêu tuyệt vọng bởi chẳng ai bận tâm đến những ước mơ, những lý tưởng cuộc sống trong mỗi con người với hình thức chai sạn và lì đời như Thuys. Hãy để cho Thuys những giấc ngủ miên man. Nhưng không được đâu Thuys, cô bé mộng mơ. Mộng đã vỡ bởi những hòn sỏi nhiều màu sắc thô thiển đã xô vào chỉ còn lại cho Thuys những nỗi buồn chua xót.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét