Thu đi rồi để lại trời hiu quạnh
Gió lạnh đầy vườn se sắt tiếng chim kêu
Vài nhánh lá khẳng khiu vươn tay với
Chấp chới trong chiều một chiếc lá rụng rơi
Hồn chơi vơi tiễn mùa thu đi khuất
Tất cả bỗng nhẹ không bay bổng lên trời
Thì thầm chỉ có gió với gió thôi
Nghe xa xôi cõi lòng người lữ thứ
Thu cứ đi đi, đừng vấn vương thu nhé
Cho lá hé mầm xanh, cho hy vọng lại đầy
Cho mặt đất này khe khẽ đón mùa đông
Cho em tôi lại được mặc chiếc áo bông ngày ấy
Tuổi mười mấy, em hồn nhiên thiếu nữ
Đôi mắt biết cười trong vắt nắng thủy tinh
Em để lại trong tôi những vần thơ sâu kín
Để bây giờ cứ nhớ mãi một mùa thu.
10/9/2017
Vũ
Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét