Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2015

NỤ HÔN CỦA BIỂN

    Nằm nghe bờ cát chênh vênh
Ì ầm cơn sóng vỗ lên mạn thuyền
    Thuyền về bến đỗ bình yên
Có hay biển mặn ngày đêm đợi chờ?

    Buồm kia hăm hở rời bờ
Mặc cho biển mặn từng giờ ngóng trông
    Cồn cào như nước triều dâng
Nghìn cơn sóng vỗ bâng khuâng đất trời!

    Tình yêu như chẳng có lời
Như lòng biển mặn muôn đời hiến dâng
    Tôi nghe từ cõi thinh không
Lời tình của Chúa đợi trông tôi về.

    Bao phen tôi đã bội thề
Để Người chịu chết tái tê trên đồi
    Hôm nay Người vẫn chờ tôi
Giữa lòng biển mặn bồi hồi xót xa...

    Bên bờ cát lạnh bao la
Một cơn sóng ấm vỡ òa trong tôi
    Chợt tôi tìm gặp lại Người
Tôi thèm dâng hiến đời tôi cho Người!

    Tình yêu vẫn chẳng có lời
Mà sao như đã nói nhiều hơn xưa
    Anh đi tìm gặp Người chưa
Người trên thập giá, mới vừa hôn tôi!

                                    25/3/2015
                                    Người làm vườn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét