Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2015

BÀI KHÔNG TÊN CUỐI CÙNG(Tập thơ: EM NGÀY XƯA)

Bó hoa Glayơn màu nhung đỏ sẫm
Em nhí nhảnh cắm vào lọ mới hôm qua
Duyên dáng, mập mờ và quyến rũ
Bây giờ nở rộ-cái duyên của nó đã đi đâu?
Mẹ ơi! Con gái mẹ sẽ còn duyên mãi mãi
Cuộc sống đôi khi phải sống cho người
Con hiểu, con cố làm duyên đây mẹ
Cuộc sống của con, con đặt tên cho nó
Thỉnh thoảng con có để cho hoa tàn mất dáng
Hãy tha thứ cho con, cuộc đời bao la nhé.


Mình có vẻ ngố ngẩn làm sao với những bài thơ của mình. Đôi khi lại già chát, và điên loạn nữa. Nhưng mình biết, nếu mình không viết thì mình sẽ chết mất...
Nó sẽ hiểu mình biết bao. Nó và những chai thuốc ngủ làm dịu thần kinh mình. Nó là bạn để cho mình gởi gấm tâm sự. Tại sao không? Chung quanh mình chẳng có ai ngoài nó. Mình cô độc hoàn toàn. Phải chi chẳng có ai quanh mình. Mình sẽ khỏa thân trong ánh sáng và ngủ một giấc thiên thu. Rồi sau đó, mình không biết chuyện gì sẽ tiếp theo. Thật đấy!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét