Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2015

BỞI NGƯỜI TA VÔ TÌNH



    Đồi cao thăm thẳm chiều xưa
Một cây gỗ đã nở hoa thập hình
    Hai nghìn năm vẫn trung trinh
Hoa xưa còn đó giữa nghìn bão giông... 
    Hoa tình yêu đẹp lạ lùng
Màu hoa thẫm đỏ máu chàng yêu tôi
    Tình yêu tự thuở xa xôi
Chàng như thể đã thề bồi cùng ai!

    Hôm nay dưới nắng ban mai
Ngắm cây hoa đỏ, gió lay cõi lòng
    Ngày xưa máu chảy ròng ròng
Ngày xưa tim ấy lưỡi đòng đâm thâu...
    Hai nghìn năm lẻ về đâu
Tim tôi mang nặng nỗi sầu ăn năn
    Bởi tôi đã trót phụ chàng
Bao năm lạc bước hoang đàng tuổi xuân!

    Bây giờ tôi đã dừng chân
Quay về bến đợi muôn vàn yêu thương
    Tôi nghe trong gió tỏa hương
Nồng nàn hoa đỏ tình thương của chàng...
    Đồi cao giá gỗ vững vàng
Cho tôi say ngắm, lên đàng ra đi
    Tôi theo một mối tình si
Cùng cây hoa đỏ tôi đi giữa đời!

    Ôi, màu hoa đỏ tuyệt vời
Máu con tim ấy ngời ngời lửa yêu!!!
    Một bông hoa đỏ huyền siêu
Thánh tâm rực lửa tình yêu Con Người.
    Vì yêu, Chúa chẳng tiếc đời
Hóa thân chuộc tội cho loài người ta
    Trái tim Con Chúa mở ra
Chịu đâm thâu bởi người ta vô tình!...

Viết trong ngày lễ kính Thánh Tâm Chúa Giêsu
                                    12/6/2015
                                    Người làm vườn


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét